Tuesday, January 10, 2012

Thức dậy

0 nhận xét

Thức dậy lòng thư thả
Buông xả mọi ưu phiền
Nhìn mọi người tươi mát
Bằng ánh mắt dịu hiền.


Khi nghe kẻng, chúng ta nên thức giấc ngay. Thời gian dự tu là thời gian mà chúng ta tập sinh hoạt đúng theo quy chế của thiền môn. Từ sự ngủ nghỉ cho đến khi thức dậy v.v… nhứt nhứt đều phải sống cho có quy củ. Tất cả đều không giống sự sinh hoạt ở ngoài đời. Suốt thời gian dự tu, tất cả đều tập sống theo phẩm hạnh của người xuất gia. Và tất cả đều khép mình trong thanh quy thiền môn. Vì thế khi thức giấc trước khi đi vệ sinh cá nhân, ta nên thầm nhớ bài kệ trên. Điều quan trọng mà chúng tôi cũng xin khuyến nhắc quý liên hữu cao niên, khi quý vị thức giấc không nên đi liền, mà phải ngồi dậy cho tỉnh táo, ít nhứt phải là 2 phút đồng hồ, rồi sau đó mới đi. Vì trọng tuổi máu huyết của chúng ta lưu thông rất chậm, khi đang nằm thức dậy đi liền, thì lượng máu sẽ không về nảo bộ kịp. Do đó, dễ gây ra tình trạng xây xẳm chóng mặt ngất xỉu ngã té. Từ đó có thể gây ra tai biến mạch máu nảo hoặc nhồi máu cơ tim mà có thể mạng vong. Cho nên, quý liên hữu tuổi cao có bệnh áp huyết cao, nên lưu tâm cẩn thận vấn đề nầy. Đó là nói về phần thể chất mà các bác sỹ thường khuyên chúng ta như thế. Còn phần tinh thần thì sao?


Khi thức dậy, thì lòng ta nên thư thả và buông xả hết mọi ưu phiền. Nhìn thấy ai ta cũng cảm thấy vui tươi. Và ta nguyện từ sáng cho đến tối, trọn ngày lòng ta luôn tươi mát dịu hiền. Phiền não đến ta quyết không dung chứa, phải xua đuổi nó ra tức khắc. Như xua đuổi tống cổ kẻ bất lương ra khỏi nhà của chúng ta. Nuôi dưỡng phiền não trong lòng có khác nào như nuôi dưỡng kẻ trộm trong nhà. Và tệ hại hơn nữa như lời Phật dạy là nuôi dưỡng rắn độc. Và như thế, chắc chắn là chúng nó sẽ phá hại, giết chết đời ta. Như khi chúng ta nỗi giận lên, buồn bực ai đó, thì chúng ta sẽ mất ăn mất ngủ. Buồn phiền là những thứ độc tố rất nguy hiểm. Nó giết hại ta chết dần chết mòn. Người nào khó tánh chứa chấp phiền não nhiều, hay giận dai, thì người đó lại càng thêm khổ đau nhiều. Thật chẳng có ích lợi gì!


Lúc nào ta cũng nghĩ đến sự vô thường, thời gian qua nhanh như tên bắn, cái chết sẽ đến với chúng ta bất cứ lúc nào. Sớm thấy còn, chiều lại mất. Cuộc đời ngẫm lại như một giấc chiêm bao mà ta đã thấy khi hôm. Kiếp người ngắn ngủi như con phù du sớm sanh chiều chết. Nghĩ thế, ta không nên buồn phiền chấp trước một ai. Mọi việc ta nên buông xả hết. Có buông xả lòng ta mới an vui thanh thoát nhẹ nhàng. Ai có gây ra làm cho ta khó chịu, ta cũng nên tha thứ bỏ qua. Ta nên nhớ đến hơi thở để mà chăm sóc cho nó. Ta biết chắc rằng, một ngày nào đó, nó cũng giả từ ta. Sống một ngày cho có giá trị một ngày. Sống trong an lạc hỷ xả, dù ta có nhắm mắt cũng vui. Ta hãy biết thương lấy ta và cố gắng tập sống như thế. Ta hãy lợi dụng thời gian 7 ngày nầy, để dồn hết tâm tư vào việc tu học. Ta biết rõ cuộc đời là giả tạm. Không có gì để cho ta phải bận tâm. Vì tất cả cuối cùng rồi ta cũng phải buông bỏ hết. Ta hãy mạnh dạn phát nguyện:


Xin nguyện sống trọn vẹn
Mắt thương nhìn cuộc đời.
(Thích Nhất Hạnh)



Leave a Reply