Tuesday, January 10, 2012

Nghe pháp

0 nhận xét

Thân người không dễ được

Phật pháp không dễ nghe

Cả hai nay đều được

Phải trân quý lắng nghe.




Giáo pháp của Phật thật là thậm thâm vi diệu. Những lời  của Phật nói ra đều là những lời vàng ngọc. Tùy theo căn cơ trình độ của người nghe mà Phật nói có sai khác. Tuy nhiên, dù có sai khác cao thấp, đốn tiệm...khác nhau, nhưng tất cả đều có cùng một vị, đó là vị giải thoát. Như  nước biển tuy nhiều, nhưng có cùng một vị, đó là vị mặn. Giáo pháp của Phật nói ra khác nào như một đám mưa, tùy theo mỗi loại cây cỏ lớn nhỏ không đồng mà chúng hấp thụ nước mưa có sai khác. Dù có sai khác, nhưng tất cả cũng đều được lợi ích.




Hôm nay, ta được cơ duyên thù thắng là được thân người và được nghe pháp. Điều nầy, nếu đời trước, ta kém tu, thì hôm nay làm sao ta có được thiện duyên như thế nầy. Đây là một căn lành phước báo rất lớn mà do ta đã khéo gieo trồng tu tạo trong nhiều đời. Biết thế, thì ta không thể cô phụ lại căn lành đời trước của ta. Nghĩa là, chúng ta cần phải cố gắng tu tạo phước đức nhiều hơn nữa.




Như chúng ta đều biết: Văn, tư, tu là ba món huệ học mà chúng ta cần phải trau dồi. Nghe pháp thuộc về văn huệ. Nói văn huệ là trong khi nghe, chúng ta phải dùng trí huệ để nghe. Có dùng trí huệ, chúng ta mới có thể biện biệt được lẽ chánh tà, chân ngụy. Sau khi nghe, ta cần phải tư duy cho chín chắn. Tư duy là thiền quán. Người tu học Phật mà thiếu thiền quán, thì chẳng khác nào như người đầu bếp nấu ăn mà không có muối. Như thế, thì bảo thức ăn làm sao ngon được. Sau khi thiền quán kỹ càng rồi, chúng ta liền ứng dụng. Ứng dụng là thật hành những gì mà ta đã nghe và học hỏi. Có thế, thì mới thực sự có lợi ích thiết thật trong đời sống hằng ngày của chúng ta. Đạo Phật không phải là đạo lý thuyết suông hay giáo điều mà đạo Phật rất chú trọng ở nơi thật hành. Nhưng sự thật hành phải có trí huệ soi sáng.




Thế nên khi nghe pháp, ta nên có tâm niệm như người đang khát nước cần uống. Ta không thể khinh thường. Phải lắng nghe cho thật kỹ, những gì mà chư Tôn Đức Tăng Ni giảng dạy. Tuyệt đối không được nói chuyện. Vì nói chuyện sẽ gây ra động chúng làm cho người khác bị xao lãng. Mình đã tán tâm dao động, còn làm  cho người khác cũng tán tâm dao động theo. Như thế, thì thật là mang tội rất lớn. Và khi có việc đi ra, ta phải di chuyển thật nhẹ nhàng. Tuyệt đối là phải tắt máy điện thoại di động. Nếu không, thì chính ta đã gây ra làm tác hại đến bài pháp thoại rất lớn và sự lãnh hội tiếp thu của ta và người cũng không có được bao nhiêu. Ta nên cẩn thận và chú ý rất nhiều về điểm nầy.


Leave a Reply