Tuesday, January 10, 2012

Bớt nói chuyện

0 nhận xét

Ai ơi! Xin chớ nói nhiều
Để tâm niệm Phật muôn điều an vui
Khổ nhiều cũng tại cái tôi
Nhiều lời lắm chuyện hao hơi thêm phiền
Muốn cho tâm được bình yên
Miệng thời ít nói là Tiên trên đời.

Nói nhiều là một tập khí khó bỏ. Người khéo biết tu, càng ít nói nhiều chừng nào càng tốt chừng nấy. Nói chuyện nhiều trong khóa tu, có nhiều điều bất lợi. Bản thân mình chẳng những không lợi ích mà còn gây ra cho người khác khó chịu. Vì nói chuyện nhiều sẽ làm động chúng. Tâm mình bất an, gây tâm người khác cũng bất an. Đây là một trọng tội.


Người nào có tật nói nhiều, khi dự tu nên bỏ bớt. Khi thốt ra lời, phải có chánh niệm ngay. Có chánh niệm là mình biết mình đang nói gì. Và điều mình nói đó có lợi hay hại. Có làm tổn thương cho mình và người khác hay không. Người có tật già hàm, thật là khó tu.


Người xưa nói: “Đa ngôn thì loạn ngữ”. Thật vậy, nói nhiều quá, mình không kiểm soát được lời mình nói, nên dễ gây ra lắm chuyện không vui. Người đối diện nghe mình nói huyên thuyên câu chuyện không đầu đuôi, họ cũng đâm ra bực mình và phát chán. Thật họ khó chịu vô cùng. Tuy họ không nói ra, sợ mình buồn giận, nhưng thật lòng, thì họ cũng không bao giờ thích muốn nghe. Người có tật già hàm, ham nói nhiều, sợ người khác dành nói hết, nên họ chỉ muốn nói một mình thôi. Họ nói huyên thuyên, không để cho người khác hé môi, hở miệng. Thật đây là một tật xấu và tối kỵ cho người biết tu hành. Nhứt là trong một tập thể đang tu. Ai vướng phải tật bệnh nầy, chư Tổ khuyên nên bỏ bớt. Người tu cần giữ tâm cho thanh tịnh. Nói nhiều làm sao tâm thanh tịnh cho được.


Chư Tổ khuyên chúng ta: “Bớt nói nhiều câu chuyện, niệm nhiều câu Phật”. Có thế, thì mình và người đều được an lạc. Đây là điều tối hệ trọng và cũng là điều tối kỵ trong khóa tu. Xin tất cả hãy giữ gìn cẩn thận. Vì ý thức sự tu hành, bởi ham tu nên mình mới đến đạo tràng để dự tu. Do đó, mình càng bớt nói chừng nào thì tốt cho mình chừng nấy. Nếu phải nói, thì ta nên nói những lời  chánh ngữ và ái ngữ. Tục ngữ có câu:


Chim khôn kêu tiếng rảnh rang,
Người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe.


Hay:


Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau.

Không nên vì lời nói của mình mà làm cho kẻ khác mất vui. Và mình sẽ bị tổn đức. Kính mong tất cả hãy tự trọng chính mình và tôn trọng khóa tu, mà giữ gìn cẩn thận khi phát ngôn.



Leave a Reply